20 giờ ngày 6 tháng 9 năm 2009, Nhà Hát Lớn TPHCM…
Không ánh đèn rực rỡ, không phông màn trang trí, không tiếng nhạc du dương…
Sân Khấu – Cuộc Đời thứ hai của người nghệ sĩ – hiện lên chân thật hơn bao giờ hết dưới ánh sáng trắng của những ngọn đèn neon chỗ mờ chỗ tỏ, với các đạo cụ ngổn ngang và trong tiếng khán giả cười nói lao xao…
Một..hai..rồi ba, bốn chiếc giày dần xuất hiện, vẽ lên những con chữ đầu tiên cho câu chuyện đêm nay, câu chuyện về những người diễn viên múa.
Có thật nhiều chiếc giày cùng nhau kể Chuyện Sàn Tập, nơi những diên viên đổ bao giọt mồ hôi để rèn luyện từng động tác, để hoàn thiện từng bước đi, từng điệu múa; nơi anh em gặp nhau học tập, trao dồi, sẻ chia để cùng nhau đi tới; nơi gian khổ nhất mà cũng đầm ấm nhất…
Hết giờ tập, mỗi chiếc giày đi về một nơi trong câu Chuyện Đời Thường, đi tìm kiếm những công việc mưu sinh không chỉ nuôi sống mình mà con nuôi sống một thứ thiêng liêng cao đẹp hơn trong mình: tình yêu múa! Người nghệ sĩ múa nào lại không ao ước đứng trước sân khấu lớn, thả mình theo những vũ điệu của tâm hồn để được sống với đam mê, với khao khát…
Niềm đam mê ấy không thể thành hiện thực trong một sớm một chiều mà phải qua một quá trình khổ luyện bền bỉ. Để làm nghề đã khó, để sống với nghề lại càng khó…khi mà những chiếc giày buộc phải bước lên trên những bộn bề của cuộc sống
Rồi một mình trở về căn gác trọ, nhìn lại mình, nhìn lại con đường mình đang đi…
May mắn mà những chiếc giày còn có nhau chung vai sát cánh, cùng kể lại nhau nghe Chuyện Những Chàng Trai…Chung nhau một lòng yêu múa, chia nhau những ngọt bùi trên đường đời, đường nghề, những chiếc giày ấy như có chung tiếng nói, có chung hơi thở, hiểu nhau như hiểu chính mình…
Trong một góc nhỏ khác của Cuộc Đời, có chiếc giày bé nhỏ kể chuyện Anh Em Nhà Thùy Chi của cô diễn viên múa đang tâm sự cùng anh trai về những dự định của mình trong tương lai:
Thùy Chi: 4 năm tới em sẽ đi học tiếp…
Tạ Tôn: 9 năm qua vẫn chưa đủ sao?..
Thùy Chi: học, học nữa, học mãi mà anh..hehe..
…
Thùy Chi: Đó là con đường em đã chọn.
Bên kia, một chiếc giày khác kể câu chuyện chàng trai Xa Quê lặn lội từ Bắc vào Nam để học múa và để múa. Những nhọc nhằn, bươn chải nơi phương xa nhiều lần tưởng như đã quật ngã anh, nhưng rồi, một lần nữa như bao nhiêu lần khác, chiếc giày đã nâng anh dậy để anh múa tiếp những điệu múa từ con tim, từ tâm hồn mình. Đó là lúc anh thấy mình được sống và không còn gì ngăn cản bước chân anh…
Vẫn biết là gian nan, là nhọc nhằn, là khổ luyện, là con đường không thênh thang bằng phẳng…vẫn biết những chiếc giày đi trên con đường đó không chỉ cần một ước mơ, một đam mê mà còn phải biết nuôi dưỡng và hy sinh cho ước mơ và đam mê đó. Những chiếc giày còn bước đi trên con đường này là những chiếc giày đã khẳng định lòng yêu múa, đã biết mình sẽ mãi sống với tình yêu đó.
Những chiếc giày cũng kể Chuyện Những Cô Gái đã có lúc bất đồng, hay xô xát..chỉ vì một chút nhỏ nhen muốn đi tìm chỗ đứng cho mình…
nhưng rồi ai cũng hiểu giày không thể chỉ có một chiếc…
Trên con đường múa thênh thang có bao nhiêu Ngã Rẽ? Mỗi diễn viên sẽ đi về đâu và sẽ là ai trên ngã rẽ mình đã chọn?
Có thể họ chưa biết, thế nhưng họ tin vào tương lai, tin vào múa, một niềm tin đơn giản nhưng chắc chắn và bền bỉ, bền bỉ như tình yêu múa của họ vậy…
Có chiếc giày đã tâm sự “được sống và được làm cái nghề mà mình yêu thích là một điều may mắn”, có lẽ vì vậy mà dù khó khăn đến đâu Giày vẫn thong dong làm chủ cuộc đời mình…
Và khi niềm tin ấy, khi ước mơ ấy, khi đam mê ấy được chắp cánh, Múa trở thành sự thăng hoa của những gì người diễn viên chắt chiu, dành dụm qua năm tháng. Những chiếc giày giờ đây tự hào bước đi trên sân khấu của chính mình, thỏa sức cho điều ƯỚC bay cao, bay xa theo từng điệu múa…
Đã có ai từng bao giờ tự hỏi: Những chiếc giày múa có tuổi không?
Có lẽ là không…Bởi chiếc giày không chỉ mang hồn múa mà còn mang cả Kỷ Niệm, mà kỷ niệm thì làm gì có tuổi khi mà kỷ niệm luôn sống…
những chiếc giày ngày ấy đã bao lần được múa, chung vai cùng bao nhiêu người bạn diễn, mỗi chiếc giày là một câu chuyện kể mãi…ngay cả khi không còn được múa…
“Có những điều không thể diễn tả bằng lời nói, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim”, ai đó đã nói như thế về Múa. Và những chiếc giày đã âm thầm mang ước mơ, mang khát khao đi từ trái tim đến với trái tim, âm thầm mang tình yêu múa đi từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Vẫn tình yêu ấy.
Vẫn niềm tin ấy.
Múa vẫn sống và sẽ còn mãi sống để viết lên những Chuyện Kể Tiếp cho đời sau…